Trong
khi các đại gia nghĩ đủ chiêu độc để hưởng thụ đời sống theo kiểu đế
vương thì cạnh đó, đời sống lại đồng thời phơi bày bức tranh tiều tụy ảm
đạm của những người nghèo tận đáy.
Sáng
ra, đọc báo thấy có ông đại gia Hà Nội xây nhà dát vàng, đại gia Sài
Gòn thay siêu xe như thay áo. Chưa hết, nhiều đại gia phía Bắc bây giờ
có thú hưởng thụ kiểu cầu kỳ ngông ngạo của đế vương: không tiếc tiền
vào Tây Nguyên săn loài cá anh vũ, cá tiến vua (mỗi kg lên đến hàng
triệu đồng) về nhậu chơi, bỏ hàng trăm triệu để lên rừng Tây Bắc bứng
hoa đào cổ thụ về trồng trước sân nhà là chuyện nhỏ…
Cũng
sáng ra đọc báo, thấy chuyện em nhỏ nhặt ve chai mưu sinh chết tức tưởi
dưới bánh xe container, cha mẹ em không đủ tiền đưa xác con về quê,
người dân phải dựng bảng quyên góp tiền xe cho gia đình nghèo, chuyện
ông già bán vé số nghèo bị lừa đổi vé số trúng thưởng giả, đã quẫn bách
mà nhảy xuống kênh tự tử, chuyện em bé lớp 5 ở Phú Yên phải đi bán vé
số, tự mở quán bán bánh xèo vừa kiếm tiền đi học vừa nuôi mẹ bị tâm
thần…
Bức
tranh tương phải giàu – nghèo đó đang diễn ra ngay trước mắt, trong
chính cuộc sống của chúng ta nhưng điều quan trọng là, trong cách nghĩ
nhiều người, cái sự “kẻ lên voi người xuống chó” thường được lý giải nhẹ
nhõm đi bằng hai từ “số phận” cho xong chuyện, thay vì nhìn sâu vào
nguyên nhân xã hội.
Ngày
7-6-2014 vừa qua, trong cuộc thảo luận về việc thực hiện chính sách
pháp luật xóa đói giảm nghèo giai đoạn 2005 – 2012 tại Quốc hội, câu
chuyện chênh lệch giàu nghèo gay gắt trong xã hội Việt Nam được nêu ra.
Chủ nhiệm Uỷ ban các vấn đề xã hội Trương Thị Mai dẫn nguồn số liệu mới
nhất của Ngân hàng Thế giới và Tổng cục Thống kê để chứng minh chênh
lệch giàu nghèo gia tăng đáng để: hệ số chênh lệch giàu nghèo đã tăng
đều từ 8,1 (năm 2002) lên 9,4 (năm 2012).
Cuộc
khủng hoảng kinh tế từ 2008 đến nay cũng tác động lớn đến các tầng lớp
trong xã hội. Nhiều người giàu phá sản vì những dự án đóng băng, vì giàu
ảo bằng nguồn tiền vay… Nhưng cái chết của những đại gia, người giàu
mới nổi không thấm tháp gì so với sự gia tăng khủng khiếp về tỉ lệ
nghèo: con số 40% số dân ở vùng sâu vùng xa vẫn còn trong diện nghèo,
900.000 hộ cận nghèo (theo nguồn nói trên). Đó là chưa nói khái niệm
“chuẩn nghèo” của nhà nước đưa ra vẫn còn mang tính “tượng trưng” lắm
lắm!
Câu
chuyện giảm nghèo thay vì thực thi trên từng kỳ nghị quyết theo từng
giai đoạn triển khai năm năm, mười năm thì cần hiện thực hóa bằng những
giải pháp hỗ trợ an sinh cụ thể, thiết thực và liên tục như một bổn
phận, trách nhiệm phải làm được trong chính sách phát triển hơn là những
cuộc vận động nặng tính hành chính.
Sự
bế tắc trong đời sống, tệ nạn xã hội gia tăng, giáo dục đạo đức cộng
đồng xuống cấp, thất nghiệp tràn lan… thực trạng người nghèo ở thôn quê
đang gánh chịu là hệ lụy của mô hình phát triển thiếu sự cân bằng. Thực
tế đó cần được đối diện và xử lý để không còn cảnh tương phản đến mức
phi lý: kẻ sống đế vương, người nghèo tận đáy.
Nguyễn Huệ Nghi (TBKTSG)
0 nhận xét: