Mấy
bữa nay, thiên hạ bàn tán sôi nổi việc Bộ trưởng Giao thông vận tải
Đinh La Thăng được một đại biểu quốc hội góp ý “Nên ở nhà xây dựng một
cơ chế để tự người ta làm hơn là ra đường giải quyết các việc cụ thể,
vụn vặt”.
Dư
luận chia là 3 phe rõ rệt. Phe đông nhất ủng hộ tác phong xông xáo, sâu
sát và giải quyết kịp thời của Bộ trưởng Đinh La Thăng. Phe ít hơn thì
phản đối, cho rằng làm vậy chẳng khác nào đốc công, không phải là bộ
trưởng. Phe đông vừa thì trung dung, phải kết hợp cả việc “ở nhà” và “ra
đường” sao cho hài hòa và hiệu quả.
Ngẫm
nghĩ, cha ông mình hay thật, khi dạy cháu con đối nhân xử thế “Ở sao
cho vừa lòng người? Ở rộng người cười, ở hẹp người chê”. Xã hội nào cũng
có người thế này, kẻ thế khác. Mọi người không thể phớt lờ nhưng cũng
không thể suốt đời chỉ lo đối phó với dư luận. Hơn tất cả là sự phán xét
của lương tâm chính trực, không a dua ba phải. Nếu lãnh đạo suốt ngày
chỉ “ra đường” thì nguy thật vì lấy ai điều hành và chỉ đạo bộ máy?
Nhưng càng nguy hơn nếu lãnh đạo cứ ru rú trong nhà, không biết ngoài
đường mưa hay nắng? Loại “chính khách phòng lạnh” (thế giới gọi là chính
khách sa lông) ở nước ta hơi bị nhiều. Họ, chính là tác giả của các
nghị định, chỉ thị kiểu “đùng một cái”, làm khổ từ người dân đến doanh
nghiệp.
Trộm
nghĩ, các nhà lãnh đạo dứt khoát phải “ra đường”. Tùy theo lĩnh vực mà
ra nhiều hay ít thôi. Nếu lãnh đạo không dám hay không chịu ra đường thì
có thể là sợ nắng, ngại nóng hoặc không rành chuyên môn vì gặp chuyện
cụ thể không biết giải quyết thế nào. “Ở nhà” có thể chỉ đạo chung
chung, chứ “ra đường” là phải cụ thể. Chỉ sợ hăng quá, suốt ngày ra
đường, cầm tay chỉ việc, giành hết chuyện của cơ sở. Giao thông là lĩnh
vực nóng của đất nước với quá nhiều vấn nạn. Nếu bộ trưởng không chỉ “ra
đường” mà còn “đi thực địa” thì dân tình sẽ bớt khổ bởi “những công
trình giao thông hành dân xuyên thế kỷ”, không thể nào hình dung “nỗi
khổ nhà mặt tiền”, thường xuyên bị đào xới... Với các phương tiện kỹ
thuật hiện đại, dù không “ở nhà”, bộ trưởng vẫn có thể chỉ đạo, thậm chí
họp từ xa, biết rõ thuộc cấp đang làm gì. Nếu không “ra đường”, chỉ “ở
nhà” nghe báo cáo như lâu nay thì làm gì có đổi mới. Tôi muốn Bộ trưởng
Đinh La Thăng “ra đường” nhiều hơn nhưng phải đảm bảo nhiệm vụ tư lệnh
ngành. Muốn các nhà lãnh đạo khác cũng phải chịu khó “ra đường” để gần
dân hơn, hiểu và biết dân đang cần gì ở mình.
Vua
chúa ngày xưa còn phải cải trang vi hành, hà cớ chí mới bộ trưởng đã
không chịu “ra đường”? Hà cớ gì cứ “ra đường” là “tiền hô hậu ủng”, tốn
kém, phô trương, lại tạo cơ hội cho cấp dưới dối lừa, đối phó. Phải “ra
đường” bất ngờ và tự nhiên thì mới biết sự thật, thường rất khác xa các
báo cáo. Tôi rất thích phong cách của cố Thủ tướng Võ Văn Kiệt. Khi còn
làm chủ tịch UBND thành phố, ông thường bất ngờ “đột kích” thăm các cơ
quan. Nhớ lần ông đạp xe sườn ngang, mặc đồ thanh niên xung phong đến
thăm báo Khăn Quàng Đỏ và
Ban Thiếu Nhi Thành Đoàn năm 1978. Ngày 7.11 vừa qua, phó chủ tịch UBND
TP.HCM Nguyễn Hữu Tín nhờ bất ngờ “ra đường”, xuống quận 12 và Hóc Môn,
vào tận nhà dân kiểm tra mới phát hiện “báo cáo 99% hộ dân ngoại thành
có nước sạch là không tin được”. Ông đã phê bình thuộc cấp và chỉ đạo
khắc phục cụ thể, nếu không muốn bị cách chức.
Bản
thân tôi, cũng từng bị góp ý là làm CEO lữ hành sao còn kiêm hướng dẫn
viên. Có người còn bảo tôi hạ thấp vai trò giám đốc? Tôi biết tỏng là
nhiều người nói vậy vì họ không thể làm hướng dẫn viên như tôi. Nghe thì
cứ nghe, nhưng tôi vẫn làm theo ý mình vì có lợi cho công ty và bản
thân. Nhờ đi tour trực tiếp, tôi biết rõ hướng dẫn viên lẫn khách hàng
và cả đối tác hơn các giám đốc khác. Có gì là quyết ngay, không cần xin ý
kiến. Đi tour, tôi làm nhiệm vụ hướng dẫn viên nhưng khi gặp sự cố hoặc
cần giải quyết việc gì thì tôi là giám đốc. Nhờ đi tour, tôi làm quản
lý tốt hơn, đi dạy có nhiều thực tế, viết báo sống động hơn và học được
nhiều thứ hơn. Có ai hỏi gì về du lịch là dẫn chứng ngay thực tế với các
số liệu cụ thể, không chung chung.
Từ
trải nghiệm bản thân, tôi mong Bộ trưởng Đinh La Thăng và các nhà lãnh
đạo khác chịu khó “ra đường” mỗi tuần để giải những việc mà dân “kêu
trời chưa thấu”. Song song, phải đảm bảo vai trò tư lệnh ngành với các
quyết sách từ thực tiễn có được khi “ra đường”.
Nguyễn Văn Mỹ* (TNO)
* Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, Giám đốc điều hành kiêm hướng dẫn viên một công ty lữ hành tại TP.HCM
0 nhận xét: