Hắn đi trên đường. Bất chợt hắn thấy một người công an dùng dùi cui đánh một người thiếu phụ có mang rất tàn nhẫn. Theo phản xạ tự nhiên, hắn lấy điện thoại ra quay một đoạn video clip.
Hình ảnh người thiếu phụ có mang từ từ gục xuống, ngã lăn ra đất trong khi máu tuôn đầy mặt kích động hắn. Hắn sùng sục đi nhanh về nhà và đưa ngay lên mạng. Sợ phiền hà lôi thôi hắn bèn ký một cái tên giả là D.
Vừa nhấn nút cho cái video clip bay đi, hắn liền nghĩ lại, định không gửi nữa nhưng không kịp. “Mình đi qua đấy, giờ đấy, trên video clip người ta sẽ tìm thấy ngày giờ quay… rồi cái chữ ký D nữa… Mình tên Du, D với Du thì… Ồi… đến bọn học trò cũng có thể phát giác ra đó là mình. Quay làm gì? Tại sao quay? Đưa lên mạng là có ý đồ gì?”
Những suy nghĩ ào đến. Hắn lo tái mặt. Mồ hôi đổ ròng ròng.
Buối sáng, bà tổ trưởng đi ngang ném vào nhà hắn một tờ giấy. Hắn lao ra nhặt lên xem. Đó là tờ rơi nói về việc các nhà phải giữ vệ sinh để diệt muỗi, chuột. Mọi lần bà ta thường gọi hắn ra đưa. Hôm nay sao lại dấu mặt? Chắc bà ta đã xem cái video clip và sợ liên lụy?
Hắn ra đường vẻ lơ đễnh nhưng thực chất cố tình bí mật dò xét thì thấy ai cũng nhìn lại hắn với vẻ tò mò. “Chú Du đi đâu sớm thế?” Đấy cái con Phi, bán thuốc lá có bao giờ hỏi han mình đâu, thế mà hôm nay sao nó… lại còn cười nữa chứ, cười rồi quay đi, nom gian gian thế nào.
Rồi cái thằng công an khu vực, thấy mình đi qua lại kêu: “Cà phê, chú!”. Thế này thì rõ ràng lắm rồi… Từ trước đến giờ toàn mình mời nó… Chắc nó đã xem…
Hắn lạnh hết xương sống. Hình ảnh tù tội và pháp trường cứ lờn vờn và thúc đẩy đôi chân của hắn đi nhanh. Hắn tưởng tưởng ra hình ảnh gần hai trăm con chó bị bỏ đói ba ngày lao vào cắn xé…
Hắn bước vào công an phường.
Người công an đang lúi húi làm việc, ngẩng lên: “Có gì không chú?”. “Không… chỉ là… anh… đồng chí đang bận ạ?”. “Dạ, không!”
Người công an bỏ dở công việc ra rót nước mời: “Chú uống nước!” Hắn vội tu ngay một hơi hết cạn ly nước và nhìn người công an trân trân. Người công an ngạc nhiên: “Có chuyện gì chú?”. Hắn bật ra: “Tôi.. tôi thú tội!”. “Ô! Chuyện gì ạ?”. “Tôi đã… Nhưng đó hoàn toàn là sự thật và tôi không hề có ý… bôi xấu…”. “Nhưng có chuyện gì mới được chứ?”
Khiếp, giả vờ mới tài.
“Tôi xin đồng chí đừng thử tôi nữa”. Hắn nói bằng giọng tha thiết. “Nhưng mà việc gì chứ?”. “Tôi không có ý bôi nhọ…”
Vừa lúc đó người công an có điện thoại. Anh ta nghe chăm chú và… nói vào máy: “Dạ! Dạ! Ngay sáng nay ạ…”
Người công an cúp điện thoại rồi nhìn hắn như cân nhắc. Rồi nhẹ nhàng: “Thôi, chú cứ yên tâm về đi… Rồi thì… Lát, có gì tôi sẽ cho người xuống! Bây giờ tôi phải có việc!”
Trời! Thế là bỏ mẹ rồi. “Ngay sáng nay” chứ không phải lúc nào khác. Mà thằng cha giọng nói thì nhẹ nhàng mà lại nhìn mình với ánh mắt phải nói là sâu xoáy, lạnh lùng.
Hắn bước nhanh ra ngoài, chẳng cần che đậy. Đến nước này thì…
Nhanh thế.. Vừa đó mà đã có lệnh bắt. Mà ngay sáng nay. Nó lại còn bảo mình về ngồi đợi. Bây giờ mình phải làm gì đó… thu xếp… Mình còn nợ tiền bà ba béo. Thôi mặc mẹ bả, lâu nay, bả ăn của mình biết bao nhiêu rồi. Hắn thấy căng khẳng khủng khiếp. Đi ngang một tiệm hới tóc thanh nữ, hắn bước ngay vào. Các cô nhổm hết cả dậy. Ô! Sao lại nhổm hết cả dậy thế này? Hắn thất kinh. Chết mẹ! Trong ly nước thằng chả đưa chắc chắn có thuốc gì đó. Đang lúc này mà chui vào đây thì đúng là chui vào rọ.
Không! Du! Hãy bình tĩnh. Bao giờ cũng sẽ có lối thoát. Hắn tự nhủ. Bây giờ nếu mình làm cái gì đó để họ thấy là mình thực tâm, hối cải, và nhất là không có ý đồ gì… Phải! Mình phải làm ngay một việc gì đó để gây ấn tượng, phải mạnh.
Một chiếc ô tô tải ầm ầm lao đến. Đây rồi! Hắn nhao ra và miệng hô lớn: “Tôi không chống phá… nhà… nhà…”
Hắn chưa kịp nói hết câu thì hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy là cái bánh xe khổng lồ chồm lên.
Hình ảnh người thiếu phụ có mang từ từ gục xuống, ngã lăn ra đất trong khi máu tuôn đầy mặt kích động hắn. Hắn sùng sục đi nhanh về nhà và đưa ngay lên mạng. Sợ phiền hà lôi thôi hắn bèn ký một cái tên giả là D.
Vừa nhấn nút cho cái video clip bay đi, hắn liền nghĩ lại, định không gửi nữa nhưng không kịp. “Mình đi qua đấy, giờ đấy, trên video clip người ta sẽ tìm thấy ngày giờ quay… rồi cái chữ ký D nữa… Mình tên Du, D với Du thì… Ồi… đến bọn học trò cũng có thể phát giác ra đó là mình. Quay làm gì? Tại sao quay? Đưa lên mạng là có ý đồ gì?”
Những suy nghĩ ào đến. Hắn lo tái mặt. Mồ hôi đổ ròng ròng.
Buối sáng, bà tổ trưởng đi ngang ném vào nhà hắn một tờ giấy. Hắn lao ra nhặt lên xem. Đó là tờ rơi nói về việc các nhà phải giữ vệ sinh để diệt muỗi, chuột. Mọi lần bà ta thường gọi hắn ra đưa. Hôm nay sao lại dấu mặt? Chắc bà ta đã xem cái video clip và sợ liên lụy?
Hắn ra đường vẻ lơ đễnh nhưng thực chất cố tình bí mật dò xét thì thấy ai cũng nhìn lại hắn với vẻ tò mò. “Chú Du đi đâu sớm thế?” Đấy cái con Phi, bán thuốc lá có bao giờ hỏi han mình đâu, thế mà hôm nay sao nó… lại còn cười nữa chứ, cười rồi quay đi, nom gian gian thế nào.
Rồi cái thằng công an khu vực, thấy mình đi qua lại kêu: “Cà phê, chú!”. Thế này thì rõ ràng lắm rồi… Từ trước đến giờ toàn mình mời nó… Chắc nó đã xem…
Hắn lạnh hết xương sống. Hình ảnh tù tội và pháp trường cứ lờn vờn và thúc đẩy đôi chân của hắn đi nhanh. Hắn tưởng tưởng ra hình ảnh gần hai trăm con chó bị bỏ đói ba ngày lao vào cắn xé…
Hắn bước vào công an phường.
Người công an đang lúi húi làm việc, ngẩng lên: “Có gì không chú?”. “Không… chỉ là… anh… đồng chí đang bận ạ?”. “Dạ, không!”
Người công an bỏ dở công việc ra rót nước mời: “Chú uống nước!” Hắn vội tu ngay một hơi hết cạn ly nước và nhìn người công an trân trân. Người công an ngạc nhiên: “Có chuyện gì chú?”. Hắn bật ra: “Tôi.. tôi thú tội!”. “Ô! Chuyện gì ạ?”. “Tôi đã… Nhưng đó hoàn toàn là sự thật và tôi không hề có ý… bôi xấu…”. “Nhưng có chuyện gì mới được chứ?”
Khiếp, giả vờ mới tài.
“Tôi xin đồng chí đừng thử tôi nữa”. Hắn nói bằng giọng tha thiết. “Nhưng mà việc gì chứ?”. “Tôi không có ý bôi nhọ…”
Vừa lúc đó người công an có điện thoại. Anh ta nghe chăm chú và… nói vào máy: “Dạ! Dạ! Ngay sáng nay ạ…”
Người công an cúp điện thoại rồi nhìn hắn như cân nhắc. Rồi nhẹ nhàng: “Thôi, chú cứ yên tâm về đi… Rồi thì… Lát, có gì tôi sẽ cho người xuống! Bây giờ tôi phải có việc!”
Trời! Thế là bỏ mẹ rồi. “Ngay sáng nay” chứ không phải lúc nào khác. Mà thằng cha giọng nói thì nhẹ nhàng mà lại nhìn mình với ánh mắt phải nói là sâu xoáy, lạnh lùng.
Hắn bước nhanh ra ngoài, chẳng cần che đậy. Đến nước này thì…
Nhanh thế.. Vừa đó mà đã có lệnh bắt. Mà ngay sáng nay. Nó lại còn bảo mình về ngồi đợi. Bây giờ mình phải làm gì đó… thu xếp… Mình còn nợ tiền bà ba béo. Thôi mặc mẹ bả, lâu nay, bả ăn của mình biết bao nhiêu rồi. Hắn thấy căng khẳng khủng khiếp. Đi ngang một tiệm hới tóc thanh nữ, hắn bước ngay vào. Các cô nhổm hết cả dậy. Ô! Sao lại nhổm hết cả dậy thế này? Hắn thất kinh. Chết mẹ! Trong ly nước thằng chả đưa chắc chắn có thuốc gì đó. Đang lúc này mà chui vào đây thì đúng là chui vào rọ.
Không! Du! Hãy bình tĩnh. Bao giờ cũng sẽ có lối thoát. Hắn tự nhủ. Bây giờ nếu mình làm cái gì đó để họ thấy là mình thực tâm, hối cải, và nhất là không có ý đồ gì… Phải! Mình phải làm ngay một việc gì đó để gây ấn tượng, phải mạnh.
Một chiếc ô tô tải ầm ầm lao đến. Đây rồi! Hắn nhao ra và miệng hô lớn: “Tôi không chống phá… nhà… nhà…”
Hắn chưa kịp nói hết câu thì hình ảnh cuối cùng mà hắn nhìn thấy là cái bánh xe khổng lồ chồm lên.
Phạm Dũng
0 nhận xét: